Trang chủ > Sự kiện và Bình luận > “QUYỀN” HY SINH

“QUYỀN” HY SINH

Bài đã đăng Thời Báo (Canada)

Mới nhất là tin Trung Quốc tăng cường lực lượng Hải quân (đồng nghĩa với đe dọa khu vực biển Đông) được đăng đồng thời với bài viết thật “quành cháng” chiếm hết một trang báo khổ giấy A2 về trận đánh của quân đội Việt Nam với Trung Quốc: “Một ngày cuối tháng 2.2011, tại thành phố Lạng Sơn đã diễn ra cuộc gặp mặt đầy xúc động giữa những cựu quân nhân Quân đoàn 14 nhân kỷ niệm 32 năm thành lập đơn vị. Chính tại mảnh đất biên cương này, hàng nghìn đồng đội của họ đã ngã xuống trong cuộc chiến đấu bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc…”. Đau đớn thay, hơn một ngàn sinh mạng con em người dân lao động Việt Nam ngã xuống mãi mãi cho Tổ quốc không đủ để nhà cầm quyền Việt Nam cho phép báo chí gọi đích danh tên thủ phạm! (Thanh Niên, ngày 05/3/2011).

Theo Hiến pháp hiện hành, người Việt Nam có rất nhiều quyền, được quy định rõ ràng từ Điều 52 đến Điều 81, đọc lên nghe rất “văn minh” và phù hợp luật pháp quốc tế. Ví dụ như: quyền “tham gia quản lý Nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận các vấn đề chung của cả nước và địa phương, kiến nghị với cơ quan Nhà nước, biểu quyết khi Nhà nước tổ chức trưng cầu ý dân” (Điều 53), “quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; có quyền được thông tin; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình” (Điều 69), quyền tự do tín ngưỡng (Điều 70), “quyền bất khả xâm phạm về thân thể, được pháp luật bảo hộ về tính mạng, sức khoẻ, danh dự và nhân phẩm” (Điều 71), “quyền bất khả xâm phạm về chỗ ở” (Điều 73), “quyền khiếu nại, quyền tố cáo với cơ quan Nhà nước có thẩm quyền về những việc làm trái pháp luật của cơ quan Nhà nước, tổ chức kinh tế, tổ chức xã hội, đơn vị vũ trang nhân dân hoặc bất cứ cá nhân nào” (Điều 74), v.v…

Túm lại là tất cả các quyền công dân được liệt kê trong Hiến pháp tuân thủ nguyên tắc “Dân biết, dân bàn, dân kiểm tra” là câu khẩu hiệu suốt mấy chục năm nay bất cứ người Việt già trẻ bé lớn, nam phụ lão ấu nào cũng nghe lặp đi lặp lại nhai nhải trên báo, đài, chương trình sách giáo khoa.

Tuy nhiên, người dân Việt cứ thử thực hiện các quyền của mình được quy định mà xem. Thực tế sẽ cho họ được “nếm” thêm “mùi vị” của câu “ranh ngôn” cửa miệng phổ biến thời nay: “Nói một đường làm một nẻo”.

Người dân thường làm sao tham gia quản lý xã hội được khi “làm cán bộ quản lý” là đặc quyền đặc lợi dành cho một nhúm người có “lý lịch trong sạch”, “con ông cháu cha” hoặc những kẻ biết “cuốn theo chiều gió” chạy chức mua bằng và phải là đảng viên đảng CSVN. Mấy chục năm nay, Việt Nam không hề có luật trưng cầu ý dân, bàn luận, khiếu nại, nói nhiều quá đến các chính sách xã hội, chỉ ra những sai trái của nhà cầm quyền thì nhìn vào “tấm gương” của các nhân vật “tiền Cù Huy Hà Vũ” và Cù Huy Hà Vũ mà liệu thần hồn thần xác giữ mình.

Muốn tự do báo chí, tự do ngôn luận, biểu tình… à? Nhìn vào “tấm gương” của blogger Điếu Cày và các thành viên CLB Nhà Báo Tự Do rồi so sánh xem mình có đủ “bản lĩnh” để đối phó với bọn “đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi” ban ngày ban mặt kéo bầy đàn lũ lượt xông vào tư gia ngang nhiên cướp tài sản, cướp đồ vật, cướp giấy tờ… Cướp là chuyện nhỏ, đối phó với âm mưu đã đánh người rồi vu cáo là bị đánh để bỏ tù nạn nhân mới kinh khủng hơn. Người may mắn thoát nạn là nhờ ơn trên che chở.

Thời gian gần đây, nhà cầm quyền Việt Nam dự định thu thêm loại phí gọi là “bảo trì đường bộ” đối với lũ dân nghèo mạt hạng chỉ di chuyển bằng xe máy (nhưng lại là số đông) dù ai cũng biết rõ xe máy chưa bao giờ là thủ phạm làm hư hỏng đường xá. Mà thủ phạm chính là những kẻ làm ra các công trình kém chất lượng mới đưa vào sử dụng đã lún, đã sụt, là những bên A, bên B, bên C… quanh năm suốt tháng “bới lên đào xuống”, là những kẻ có quyền dung túng cho các loại “hung thần” chở quá tải ngang nhiên hoành hành như chốn không luật pháp… Lâu nay, người dân vẫn phải đóng đủ các loại phí cho nhà nước (chiếm đến 40% giá tiền) khi mua xăng sử dụng nhưng không ai được biết con số 40% kia được sử dụng như thế nào.

Hoặc ngành điện năm nào cũng kêu lỗ để đòi tăng giá điện, nhưng cứ thấy ngành điện đầu tư ào ào vào viễn thông, cho thuê văn phòng, kinh doanh dịch vụ bán đấu giá tài sản, dịch vụ quảng cáo thương mại…, không biết ngành điện lấy tiền ở đâu ra để đầu tư? Chưa bao giờ ngành điện công khai các khoản thu, chi cho người dân biết dù ngành điện là doanh nghiệp nhà nước, hoạt động bằng tiền ngân sách nhà nước, tức là tiền thuế của dân.

Trước Tết Tân Mão, tiểu thương các chợ kêu rầm rĩ rằng các loại thuế tăng vô tội vạ, người ta tăng thuế mà không buồn hỏi đến tiểu thương xem tình hình kinh doanh thế nào, có đủ khả năng nộp thuế không, tăng bao nhiêu thì vừa, trong khi tiểu thương buôn bán ế ẩm, còn đồng tiền thì mất giá.

Nói chung là người dân Việt Nam hãy ngoan ngoãn như bầy cừu, chỉ nên biết cái gì nhà cầm quyền muốn cho biết, chỉ nên nói theo ý nhà cầm quyền, ai nói khác thì liệu hồn coi chừng bị quy cho tội “chống phá nhà nước”.

Tuần rồi, đồng thời với việc người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Nguyễn Phương Nga lên tiếng phản đối Trung Quốc vi phạm chủ quyền biển Đông, thì báo Thanh Niên cũng làm một bài lớn về liệt sĩ Lê Đình Chinh, tiếp đó là báo Tuổi Trẻ cũng có bài to về liệt sĩ Trần Văn Duẫn. Không cần thông minh lắm, người đọc cũng biết người ta đang cần “lòng yêu nước” của đám thường dân để giữ yên bờ cõi, nước có yên thì “ghế” mới còn nguyên chứ!

Mĩa mai thay, thế hệ đàn em Lê Đình Chinh như tôi, khi còn ngồi trên ghế nhà trường những năm 79-80, đã được “nhà nước ta” cho giáo viên phổ biến về sự hy sinh của liệt sĩ Lê Đình Chinh. Website của trường tiểu học mang tên Lê Đình Chinh (quận Hải Châu, Đà Nẵng) ghi rõ: “Lê Đình Chinh là chiến sĩ công an nhân dân vũ trang (nay là công an biên phòng). Anh tham gia nhiều trận chiến chống quân Pôn Pốt – Iêng Xa-ri xâm phạm biên giới Tây Nam, với thành tích là làm bị thương và diệt nhiều tên địch. Sau đó anh tham gia cuộc chiến chống quân Trung Quốc xâm lược tại biên giới phía bắc. Ngày 26/08/1978, bọn côn đồ và công an Trung Quốc cải trang đã vượt biên giới sang đất ta hành hung cán bộ, phụ nữ và nhân dân địa phương. Bằng tay không, Lê Đình Chinh đã tấn công địch, đánh gục hàng chục tên, góp phần cùng đơn vị đẩy lùi bọn côn đồ Trung Quốc về bên kia bên giới, giữ vững được an ninh ở khu vực biên phòng Ải Bắc”. Thì bài trên báo Thanh Niên ngày 16/2/2011 chỉ viết “một toán “côn đồ” từ bên kia biên giới kéo sang đánh giết cán bộ và nhân dân địa phương” mà không dám chỉ đích danh hung thủ chính.

 

Một trong số những kẻ được vỗ béo bằng tiền thuế của dân nhưng chỉ làm mỗi 1 việc là đi rình mò dân (trong vòng tròn). Ảnh chụp tại chùa Liên Trì (SG) ngày 27 Tết Tân Mão.

Bài của báo Tuổi Trẻ (20/2/2011) với tít “Sông Hồng khóc gọi tên anh!” cũng viết y chang mô-típ báo Thanh Niên, thay vì “côn đồ” thì thay bằng “tàu lạ”. Báo Nhân Dân, tuy không nói thẳng tên, nhưng qua lời kể của đồng đội anh Duẫn được nhà báo ghi chi tiết lại, cũng biết kẻ thủ ác là ai khi chúng ngang nhiên “xâm phạm chủ quyền biên giới” không phải một lần, mà đã rất nhiều lần: “Theo Đại úy Đinh Văn Lào, những chiếc thuyền “lạ” kiểu này là những chiếc ghe sắt đánh bắt cá bằng xung điện, máy nổ khói đen mù mịt. Với bộ kích điện để tận diệt các loại thủy sản, những chiếc ghe này có thể lợi dụng đêm tối hay lúc vắng vẻ để tranh thủ lấn qua đường phân thủy, xâm phạm chủ quyền biên giới.” (Nhân Dân 20/2/2011). Núi sông khóc gọi tên người liệt sĩ Trần Văn Duẫn là đúng rồi, khóc vì uất nghẹn cho người thân Trần Văn Duẫn, vì nỗi nhục kẻ thù ngay trước mắt mà những kẻ luôn xưng mình “thay mặt nhân dân” không dám để cho báo chí gọi đích danh.

Mới nhất là tin Trung Quốc tăng cường lực lượng Hải quân (đồng nghĩa với đe dọa khu vực biển Đông) được đăng đồng thời với bài viết thật “quành cháng” chiếm hết một trang báo khổ giấy A2 về trận đánh của quân đội Việt Nam với Trung Quốc: “Một ngày cuối tháng 2.2011, tại thành phố Lạng Sơn đã diễn ra cuộc gặp mặt đầy xúc động giữa những cựu quân nhân Quân đoàn 14 nhân kỷ niệm 32 năm thành lập đơn vị. Chính tại mảnh đất biên cương này, hàng nghìn đồng đội của họ đã ngã xuống trong cuộc chiến đấu bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc…”. Đau đớn thay, hơn một ngàn sinh mạng con em người dân lao động Việt Nam ngã xuống mãi mãi cho Tổ quốc không đủ để nhà cầm quyền Việt Nam cho phép báo chí gọi đích danh tên thủ phạm! (Thanh Niên, ngày 05/3/2011).

Mấy ngày nay, báo chí Việt Nam lại “nói gần nói xa” lặp đi lặp lại “Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”, nhưng không nói rõ thời gian qua ai chỉ có “quyền cho” và ai luôn “ung dung nhận”.

Phải chăng ngoài những thứ quyền trên giấy, thực tế người dân Việt Nam bây giờ chỉ có hai thứ quyền: “quyền” thường xuyên è cổ nộp đủ thứ tiền cho “nhà nước ta” và “quyền” hy sinh mạng sống của mình?

Tạ Phong Tần

 

  1. hong
    19/03/2011 lúc 8:16:chiều

    Nho Chi Tan viet mot bai theo nhu thu dien tu cua BLOG PHAMVIETDAONV
    Doc ma roi nuoc mat

    Chúc lành đến quý bạn đọc, thân hữu, hội viên, tình nguyện viên hiện sống tại Nhật Bản
    CẢNH SÁT NHẬT, GỐC VIỆT HÀ MINH THÀNH ĐANG CỨU NẠN TẠI VÙNG FUKUSHIMA
    BLOG PHAMVIETDAONV
    Blog Phamvietdaonv:
    Anh Hà Minh Thành là người Việt Nam hiện đang công tác trong lực lượng cảnh sát Nhật Bản. Hiện anh Hà Minh Thành đang tham gia cứu nạn động đất tại vùng Fukushima…Hôm trước anh Hà Minh Thành có thông báo trên blog Phamvietdaonv địa chỉ email và điện thoại cá nhân của anh, bà con nào là người Việt Nam đang gặp khó khăn tại Nhật cần giúp đỡ thì liên hệ với anh. Xin ghi lại địa chỉ của anh Hà Minh Thành:

    minhthanhjp@yahoo.com; điện thoại 09085381634…

    Cách đây vài hôm, một độc giả đã liên lạc với số điện thoại trên nhưng đã gặp tiếng nói của một phụ nữ. Tôi đã email cho anh Hà Minh Thành thì anh Thành cho biết: Điện thoại hiện anh đang giao cho con gái lớn của anh đang tham gia cứu nạn với bố; Có thể do con gái anh Hà Minh Thành không sõi tiếng Việt nên có thể bị hiểu nhầm… Bà con nào cần giúp đỡ xin cứ liên lạc với số điện thoại và địa chỉ email trên…

    …….

    Sau đây là bức thư mới nhất của anh Hà Minh Thành kể về công việc mà anh đang tham gia tại vùng Fukushima…

    Xin chào anh Đào

    Em là Minh Thành đây. Anh và gia đình khỏe không? Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước gì thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà còn đi tìm cứu người. Điện nước không, thực phẩm gần như số không? Di tản dân chưa xong thì lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp.

    Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima 1 khoảng cách 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về tình người trong hoạn nạn.

    Ngày hôm kia em đã tìm thấy và cứu được một người VN. Anh ta tên là Toàn đến từ Mỹ, kỹ sư nguyên tử lực làm việc tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1, anh ta bị tai nạn ngay cơn động đất đầu tiên, mọi thứ hỗn loạn nên chẳng ai giúp anh ta liên lạc cả.

    Tình cờ biết được em đã liên lạc với Đại Sứ Quán Mỹ và phải công nhận tụi Mỹ nó nhanh, ngay lập tức trực thăng của quân đội Mý đến bệnh viện bốc anh ta đưa thẳng ra Hạm Đội 7.

    Còn lại một số tu nghiệp sinh VN ở trong vùng này thì em đang tìm vẫn chưa có thông tin rõ ràng. Nếu có thông tin chính xác tên tuổi, nơi làm việc của họ thì dễ tìm kiếm hơn. Ở Nhật cảnh sát không có quản lý gắt gao về hộ tịch như ở VN và luật bảo hộ thông tin cũng khiến cho việc tìm thông tin của họ cũng khó. Em gặp một phụ nữ Nhật có làm việc chung với 7 cô gái đến từ VN làm việc với tư cách tu nghiệp sinh, chỗ họ làm cách bờ biển khoảng 3km, bà ta nói rằng họ không biết tiếng Nhật và lúc chạy loạn thì họ chạy theo bà ta, nhưng sau đó thì không biết chạy đi đâu còn sống hay là chết.Trong đó bà ta chỉ nhớ tên một cô gái tên là Nguyễn Thị Huyền (Có thể tên là Hiền) vì làm việc chung nhau.

    Nhân viên Đại Sứ Quán và chính phủ VN vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây, dù đọc trên báo mạng của VN thấy họ nói lo lắng cho dân VN rất tốt, toàn xạo cả.

    Ngay cả cảnh sát tụi em còn đói khát tả tơi thì huống chi tới mấy đứa nhỏ tu nghiệp sinh VN. Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là Lạnh, Đói, Khát, không có điện, thiếu thông tin. Dân chúng thì vẫn bình tĩnh, lòng tự trọng và luân lý của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn nhưng nếu tình hình này kéo dài thêm chừng 1 tuần nữa thì có khả năng tình hình an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đã vượt quá lòng tự trọng và nhân cách thì cái gì cũng phải làm thôi. Chính phủ đang lập cầu không vận thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển.

    Có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe để đăng trang tin của anh nhưng mà nhiều đến độ bây giờ em cũng chẳng biết gì mà viết nữa.

    Có một câu chuyện cảm động ngày hôm qua một đứa bé Nhật đã dạy cho một người lớn như em một bài học làm người.

    Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm. Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói: “Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói”.

    Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Ngạc nhiên vô cùng, em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: “Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ”.

    Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.
    Tôi nghĩ một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này giờ đây đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

    Lên đây rồi bây giờ tôi mới thấm thía câu nói của vị thiền sư phụ của tôi ở Tokyo trước khi lâm chung dạy lại cho tôi đó là “Nhân sinh nhất mộng, bất luận kiến tâm, tâm vô sở cầu thị Phật”. Cái sự hy sinh vì người một cách vô ngã của đứa nhỏ 9 tuổi khiến tôi ngộ ra được những điều cả cuộc đời bon chen của mình tôi chưa nhận thấy được. Tôi nhường khẩu phần ăn tối của tôi cho thằng bé để nhận của nó một lời cám ơn, còn nó cho đi cả buổi ăn tối của nó một cách vô tư không so đo dù nó đói còn thê thảm hơn tôi nhiều và chắc còn phải đói nhiều trong cả cuộc đời vì không gia đình nữa. Những công án thiền của Bích Nham Lục, Vô môn quan hoàn toàn vô nghĩa so với hành động của một đứa bé 9 tuổi.

    Xưa nay tôi không phục lắm người Nhật từ khi còn đi học, làm kỹ sư rồi làm cảnh sát thì phải luôn tiếp xúc với những người Nhật ở mặt trái của xã hội. Nhưng mà hành động của người dân Nhật trong vùng động đất bây giờ đã khiến tôi phục họ thật sự.

    Tình hình quanh nhà máy điện hạt nhân vẫn còn an ninh, hiện tại tụi tôi đã được phát sẵn khẩu trang và đồng phục nylon. Ông Kan sáng nay họp báo dự tính đến tình huống xấu nhất là bỏ cả vùng miền Đông. Tôi không phải chuyên ngành về nguyên tử lực như anh nên không hiểu lắm về tác hại của phóng xạ. Nhưng tôi nghĩ cũng đang nguy hiểm. Tụi TEPCO vụ này chủ quan quá. Anh Đăng nếu được nên sắp xếp cho vợ con về VN trước thì tốt nhất. Tôi sợ tới lúc xấu nhất không còn vé máy bay. Tôi thì bà xã người Nhật, con gái cũng mới ra trường y tá và cũng đang hoạt động cứu trợ thiện nguyện ngay tại Fukushima này. Tôi hỏi con gái tôi “Tình hình có vẻ nguy hiểm, con có muốn đi VN lánh nạn không”. Nhỏ con gái của tôi trả lời “Đi đâu bây giờ, xung quanh con với cha người ta chết với bị thương hàng hàng lớp lớp. Không lẽ bỏ chạy. Thôi kệ, tới đâu hay tới đó.” Tôi gọi điện thoại về hỏi bà vợ tôi tính sao, có cần chạy qua quê chồng trú tạm lánh nạn một mình không thì bà xã tôi nói với tôi rằng người Nhật của họ thì 36 kế của Tôn Tử binh pháp họ chỉ dùng được tới cái kế 35. Cái chước cuối cùng “Tẩu vi thượng sách” không có chỗ dùng vì cái xứ đảo này không có chỗ nào để mà chạy nữa. Cùng lắm chịu chết thôi. Thôi thì tôi thân phận dính líu tới cái tổ quốc thứ hai này rồi. Vợ con gì cũng không chạy không lẽ một mình tôi bỏ nhiệm sở. Già rồi có hít chút phóng xạ vô nữa cũng chẳng sao cả. Mang cái ơn nghĩa với đất nước này cũng nhiều thôi thì bây giờ cùng đến lúc có cơ hội để trả ơn cho họ vậy.

    Hy vọng không có gì xảy ra, khoảng 3 tuần nữa có thể trở về Saitama. Hy vọng được gặp anh Đăng nếu anh còn ở Nhật, anh em mình tâm sự nhiều hơn. Tôi năm nay 56 tuổi. Chắc cở tuổi của anh.

    Chúc anh và gia quyến an toàn.

    Hà Minh Thành

    (Nguồn: Email bạn gửi đến TN ngày 3-17-2011)

    Trăm năm trước ta từ đâu đến?
    Trăm năm sau ta sẽ về đâu?
    Cõi nhân gian muôn sắc muôn mầu
    Ừ! Ghé tạm trăm năm sống thử

  2. nguyendang
    19/03/2011 lúc 8:17:chiều

    Dantoc VN hien tai rat duoc nha nuoc cong san trao cho nhieu thu quyen lam cac ban a.Chan han nhu quyen duoc im lang . Quyen biet so . Quyen mat nhan cach . Quyen tha hoa pham chat va dao duc .Con dang cong san thi cho phep dam cong an duoc quyen mat day voi nguoi dan . Duoc quyen su dung con do trong luc thi hanh cong vu . Duoc quyen dan ap nhan dan .Duoc quyen an hoi lo .Duoc quyen vo vet cua cong va cua dan .Va lop lanh dao cao cap hon thi duoc quyen ban nuoc cho ngoai ban .Duoc quyen de dau tru dap nhung ai dam chong lai dang va con rat nhieu quyen khac nua .Neu ke ra day chac khong het dau cac ban a .;Nguoi dan VN song duoi che do cong san thi ai ai cung phai co nhung quyen loi can ban do !!!

  3. khách lạ
    20/03/2011 lúc 11:08:sáng

    THƯ TUYỆT MẠNG

    —-

    Tôi đứng tên dưới đây là NGUYỄN NGỌC HÀ , 37 tuổi, vợ của Nguyễn Thanh Phong. Vợ chồng tôi bị CS bắt một lượt vào tháng 8 năm 2005, bỏ lại 2 đứa con trên 10 tuổi không ai nuôi dưỡng, thân sơ thất sở, từ đó đến bây giờ phải bỏ học. Đây là một hiện tượng vô nhân đạo của CSVN đáng được ghi nhớ. Tôi bị CS kêu án 4 năm tù và chồng tôi bị kêu án 6 năm tù về tội đòi tự do tôn giáo cho PGHH.

    Tôi đã ra tù cuối năm 2010, còn chồng tôi là Nguyễn Thanh Phong còn đang ở tù tại khám tù Xuân Lộc tỉnh Đồng Nai.

    Tôi là một người đàn bà trẻ chỉ biết lo tu hành, làm lành lánh dữ và hết lòng phục vụ Đạo. Tôi gia nhập vào Đoàn Phụ Nữ Từ Thiện PGHH từ năm 1991 do cụ Bà Lê Quang Liêm lãnh đạo chỉ lo làm việc từ thiện mà tôi thấy việc nào cũng bị CS làm khó dễ, ngăn trở làm tôi luôn luôn phẫn uất, đáng nói hơn hết là ngày Lễ kỷ niệm Đức Thầy bị Việt Minh ám hại thì CS lại tận lực ngăn chận, gây khó khăn đủ điều. Tất cả những sự việc mất tự do này làm tôi không bao giờ quên, ngoài ra CS còn làm khó dễ trong cuộc sống của vợ chồng tôi vì chúng tôi là thành phần chống cộng , lắm lúc tôi nghĩ nếu được chết chắc chắn là sẽ thoải mái hơn sống trong cái xã hội do CS cai trị.

    Đáng uất hận là việc vợ chồng tôi bị bắt. Hôm đó, vừa mới bừng sáng thì trong xóm tôi rần rần, rộ rộ nào là Công An, nào là Bộ đội súng ống tua tủa bao vây bắt anh Võ Văn Bửu và chị Mai Thị Dung và đánh đập một cách tàn nhẫn. Vợ chồng tôi ở gần thấy vậy chạy lại xem thì vừa lúc anh Bửu tự thiêu vừa dập tắt , mình mẩy cháy đen thui và chị Dung bị đánh ngất xỉu, máu me dầm dề, mà CA lại lôi 2 người này như 2 con vật, vợ chồng tôi đau lòng quá không chịu nổi mới chạy lại can thiệp và nói: Các anh là con người sao lại chẳng biết thương người. . . chỉ mới nói có mấy lời thì chồng tôi bị 2 CA “thưởng” cho mất dùi cui và mấy đạp té xỉu nằm dưới đất và tôi cũng bị mấy dùi cui rồi tôi không biết gì nữa, có lẽ tôi cũng bị đánh xỉu, khi tỉnh lại tôi và cả chồng tôi đang bị còng ngồi dưới đất tại văn phòng CA xã.

    Rồi sau đó chúng tôi bị đưa ra tòa, tôi bị kêu án 4 năm tù và chồng tôi là Nguyễn Thanh Phong 6 năm tù.

    Nay sắp đến Đại lễ 25/2 âl Tân Mão (2011) kỷ niệm năm thứ 64 ngày Đức Thầy bị Việt Minh ám hại, lòng tôi cảm thấy sống lại bao nhiêu sự bức hiếp trong quá khứ của CS đối với vợ chồng tôi, nói riêng, và đối với Đạo, với đoàn thể PGHH, nói chung . . . lòng tôi bỗng nhiên nghĩ đến ngày lễ 25/2 âl Tân Mão này, cuộc lễ có thể cũng bị bao nhiêu biện pháp ngăn đường chận ngõ, trấn áp của CS như những năm đã đi qua.

    “Tức nước vỡ bờ” cuộc lễ 25/2 âl năm nay cụ Lê Quang Liêm và Khối PGHH Thuần Túy quyết tâm đòi CS phải chấp nhận để PGHH được tổ chức ngày lễ này trong tinh thần tự do, bằng CS vẫn gây khó khăn, khủng bố tới đâu thì PGHH Thuần Túy sẽ đối phó đến đó.

    Tôi là một đàn bà, quê mùa ở miền thôn dã, trong tinh thần kính Đạo trọng Thầy chỉ biết lấy cái chết để biểu lộ lòng TẬN TRUNG VỜI ĐẠO, TẬN HIẾU VỚI THẦY.

    Cho nên tôi quyết định trong trường hợp CS vẫn còn tiếp tục ngăn đường chận ngõ và đàn áp cuộc lễ 25/2 âl Tân Mão (2011) thì tôi sẽ “TỰ THIÊU”hầu đóng góp vào sự hy sinh chung của toàn thể Cô Bác Anh Chị Em tín đồ PGHH trong trận tuyến chống CS vô thần tàn bạo để bảo vệ PGHH được trường tồn, để cho thế giới tự do thấy rõ cái chính sách diệt chủng của CSVN, đồng thời biểu dương cái ý chí kiên cường của người phụ nữ PGHH.

    Những lời tuyệt mạng này tôi cũng xin bái tạ vĩnh biệt cụ Lê Quang Liêm , vị cứu tinh của PGHH, một trụ cột của PGHH, kính chúc Cụ được trường thọ trên con đường phục vụ Đạo pháp và mong được tái ngộ với Cụ tại Long Hoa Đại Hội.

    Nguyện cầu ơn trên chư Phật mười phương, Đức Thầy, Quan Thượng Đẳng Đại Thần, Chư Quan Cựu Thần, Chư Vị Sơn Thần, Chư Vị Năm Non Bảy Núi chứng giám lòng con và nguyện cầu:

    PGHH TRƯỜNG TỒN BẤT DIỆT..

    NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT.

    An Giang, ngày 16 tháng 3 năm 2011.

    NGUYỄN NGỌC HÀ

  1. 18/03/2011 lúc 4:02:sáng
  2. 18/03/2011 lúc 5:34:sáng
  3. 18/03/2011 lúc 5:34:sáng

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: